Tôi có ông bạn trẻ
sinh ngày 22 tháng 12 năm 1950, đúng ngày Giữa Đông, nhờ tôi làm bài Hà
Lạc cho để coi mệnh ông thế nào. Tôi hỏi giờ sinh, bấm máy một lúc, kêu
lên: Anh được quẻ Địa Lôi Phục, thảo nào quay trở về tít tắp ngàn xưa
viết chuyện lịch sử.
Địa Lôi Phục có tượng là Sấm hồi sinh trong Đất. Khí Dương sau một thời
suy tàn, nay bắt đầu hồi sinh phát triển, làm cho muôn vật tốt tươi.
Phục là trở lại, hồi phục, trở về với những cái tốt đẹp, trở về với quê
hương, với quá khứ...
Chả là ông bạn tôi quê làng Đình Bảng, có ít vốn văn chương, đang dành
cả phần đời của mình trở về với lịch sử, viết chuyện làng Đình Bảng từ
cái thuở còn là Kẻ Báng, hàng nghìn năm trước. Ông bảo tôi: Văn chương
nó là cái “nghiệp” anh ạ. Tức là cái nợ phải trả ấy mà. Tôi hỏi ông: Đã
có bao nhiêu nhà văn viết hàng nghìn trang tiểu thuyết lịch sử, chuyện
thời nhà Lý, chuyện thời Thăng Long, chuyện nào cũng dính đến làng anh,
bây giờ anh lại định rũ bụi thời gian làm gì?
Ông nói: “Các tác giả ấy minh họa lịch sử giỏi lắm rồi. Nhưng tất cả chỉ
mới động đến làng tôi, như anh nói, mới “dính” đến thôi mà. Còn tôi,
tôi muốn khám phá, tôi muốn khám phá ra cái lịch sử làng tôi, một nghìn
năm trước nó thế nào, mà bây giờ nó ra như thế. Nghe anh giảng giải quẻ
Phục, thì ra không phải cái “nghiệp” mà là cái “mệnh”. Cái mệnh tôi
thuộc quẻ Địa Lôi Phục, tức là giời bắt tôi phải trở về, với quá khứ,
phục hồi, giở lại với tất cả những cái mọi người đã quên đi, rũ bụi thời
gian, rũ cho mù mịt tất cả lên, rồi lau, rồi ngắm nghía, rồi xem
xét...”.
Tôi cười: Vâng, tôi biết anh rồi, anh tìm mọi cách từ chối bằng được cái
vai ông Đám, là để làm theo mệnh quẻ Phục. Chả là làng Đình Bảng hàng
năm đều có một việc quan trọng là bầu một ông Đám, làm chủ tế trong tám
kỳ giỗ các vua nhà Lý. Được làm ông Đám, làm chủ tế ở Đền Đô là vinh dự
lắm, phải tìm một người có uy tín trong họ hàng làng nước, được các bô
lão và các chức dịch trong xã cân nhắc bỏ phiếu bầu chọn. Mỗi người chỉ
được một lần trong đời làm “ông Đám”. Thế mà trong mấy năm vừa rồi, ông
tìm mọi cách trốn tránh cái việc làm “ông Đám”, để âm thầm “rũ bụi thời
gian”.
Đến lượt tôi thầm phục ông, một con người biết hành động theo mệnh trời.
Tôi hỏi chuyện ông thì biết, ông đã làm được rất nhiều việc. Việc quan
trọng nhất là ông cất công học máy tính. Hóa ra, từ lâu nay ông đã mở
một trang “oép” có tên là Kẻ Báng, hình như tên là
ke-bang-a-còng-y-a-hô-chấm-com-chấm-vi-en (kebang@yahoo.com.vn), ông đã
liên lạc được với rất nhiều người Kẻ Báng lưu lạc trong nước và trên thế
giới. Họ đã truyền cho nhau tâm huyết Kẻ Báng và bao nhiêu là “thông
tin” tìm tòi về Kẻ Báng.
Có một “thông tin” làm cho ông sung sướng nhất, là ông đã liên lạc được
với người đã cất công nhiều năm tìm ra cây báng trong rừng báng xưa, cái
rừng có thứ cây đặc sản làm nên tên làng là Kẻ Báng. Thì ra cho đến
nay, hỏi khắp người Đình Bảng, không ai biết cây báng nó thế nào. Chỉ có
một người biết, nhưng mãi đến gần đây, mới tìm ra cây báng. Người đó là
Thiếu tướng Nguyễn Quang Bắc, con trai Trung tướng Lê Quang Đạo, người
làng Đình Bảng.
Thiếu tướng Bắc là người Đình Bảng đầu tiên trông thấy cây báng trong
một khu rừng lưu niệm của Bác Hồ ở vùng núi Ba Vì. Còn ông bạn đam mê
văn chương của tôi thì nhận được trên trang tin điện tử của mình bài
viết của tướng Bắc kể chuyện về cây báng, tên khoa học của nó, họ loài
của nó, tính cách nó, vì sao nó trở thành cây chủ trong khu rừng gắn bó
hàng ngàn năm với làng.
Khi trang tin phát đi, chẳng bao lâu, ông lại nhận được tin của một bạn
người Mường, kể rằng cây báng ấy đã xuất hiện trong tình ca Đang Vần Va
của người Mường, còn chép cho ông một đoạn dài tình ca có cây báng ấy.
Thì ra, có hai loài cây báng, một loài báng họ Cau, gọi tên là Bụng
Báng, có bột trong ruột cây, nuôi người trong cái thời chưa có lúa nước;
lại còn loài nữa, thân gỗ, họ Đa, lá to như lá bàng, gọi là Đa Báng,
mùa xuân trai gái Mường vẫn trồng làm cây ném còn. Loài cây này mới thực
là loài cây của Kẻ Báng.
Kể đến đây, tôi thấy mắt ông bạn văn ngân ngấn lệ, còn tôi ôm lấy ông mà
nói: Anh chính là một Người – Quẻ - Địa – Lôi – Phục – Thời – A –
Còng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét