Bí là Sức, là Trang sức, làm cho cảnh đẹp thêm. Tượng quẻ: Dưới Núi có
Lửa.
Trang sức văn vẻ thì hanh thông;
làm việc gì mà chỉ nhờ ở trang sức thì lợi bé nhỏ mà thôi.
NHL giảng: Bí
còn được hiểu là văn vẻ, rực rỡ, sáng sủa. Trên là Núi, dưới là Lửa; lửa chiếu
sáng mọi vật ở trên núi, như vậy làm cho núi đẹp lên, khác nào trang sức cho
núi. Vật gì cũng vậy: có chất, có tinh thần; mà lại thêm văn, hình thức, thì tốt
(hanh thông), nhưng nếu chỉ nhờ ở trang sức, mà thành công thì lợi ít thôi.
Thoán truyện bàn rộng thêm: âm nhu và dương cương giao với nhau, thay đổi lẫn
nhau, đó là cái văn vẻ tự nhiên (thiên văn) của trời; còn cái văn vẻ nhân tạo
(nhân văn) thì nên hạn chế (quẻ Cấn ở trên có nghĩa là ngăn, hạn chế), vì tuy
nó có công giáo hóa thiên hạ, nhưng nhiều quá thì văn thắng chất, xấu. PBC phụ
chú: Khổng Tử nói rằng: Chất phác nhiều hơn văn thì thành người quê mùa, văn
hoa nhiều hơn chất thì thành người viết sử. Chỉ duy: Chất vừa xứng với văn, văn
vừa xứng với chất, lấy chất làm thể, lấy văn làm dụng, văn chất nhào nhuyễn (trộn
trạo) với nhau, vậy mới là quân tử. Lời tượng: Dưới Núi có Lửa là quẻ Bí. Người
quân tử coi quẻ này mà làm sáng đẹp những việc nhỏ của chính sự, còn những việc
phán xét hình ngục (quan hệ đến sinh mệnh nhân dân) thì chớ có dám quả quyết,
khinh suất mà trang sức tô vẽ.
Hào 1 dương
Trang sức, trau chuốt ngón chân
(địa vị thấp của mình), bỏ cách sung sướng là ngồi xe mà nên đi bộ (chịu
khó nhọc). NHL giảng: Hào này dương cương ở cuối cùng quẻ nội Ly, tức như người
có đức sáng suốt mà ở địa vị thấp nhất, chỉ nên trau dồi phẩm hạnh của mình
trong địa vị đó (ví như ngón chân, bộ phận thấp nhất trong thân thể) mà an bần,
chịu đi bộ, chứ đừng ngồi xe. PBC phụ chú: Đi xe vẫn là vinh, đi chân vẫn là nhục
(theo mắt thế tục). Nhưng vinh nhục của người quân tử khác với vinh nhục của thế
tục. Quân tử lấy đạo nghĩa làm vinh, lấy bất đạo nghĩa làm nhục. Nếu đi chân mà
hợp với đạo nghĩa, thời còn vinh gì hơn?
Hào 2 âm
Trang sức bộ râu. NHL giảng:
Hào này làm chủ quẻ nội Ly, có tác dụng trang sức cho quẻ Ly, đặc biệt là cho
hào 3 dương ở trên nó. Cho nên ví nó như bộ râu trang sức cho cái cằm (hào 3).
Nó phải dựa vào hào 3 mà hành động. Hào 3 tốt thì tác động của hào 2 mới tốt,
cũng như phải có cái cằm đẹp thì việc để râu mới thêm đẹp, nếu cằm xấu thì để
râu càng thêm khó coi. Nói rộng ra thì bản chất phải tốt, xứng với sự trang sức,
chất và văn phải xứng nhau.
Hào 3 dương
Trang sức vậy, đằm thắm vậy, mãi
mãi chính bền tốt. NHL giảng: Hào này dương cương, đắc chính, lại ở trên
cùng quẻ nội Ly, có cái nghĩa rất văn minh, tượng trưng người có tài, trang sức
cho hai hào âm ở trên và dưới nó, tính rất đằm thắm với hai hào âm, vì vậy mà
nên coi chừng, đừng say mê vì tư tình, mà phải giữ bền sự chính đáng, thì mới tốt.
PBC phụ chú: Thâm ý lời hào này cốt ở mấy chữ mãi mãi, chính bền. Bởi vì, lẽ
trong thiên hạ trang sức thì không bao giờ được lâu dài, nước sơn lâu ngày tất
cũng phải nhả, sắc (màu) thuốc lâu ngày tất cũng phải phai. Nếu chỉ một mực văn
sức mà thôi, thì dầu gia đình nào, xã hội nào, cũng không gì tốt. Nên thánh
nhân bảo cho phải mãi mãi chính bền. Nghĩa là trang sức phải lâu dài, giữ đạo
chính, mới được tốt.
Hào 4 âm.
Muốn trang sức cho nhau (nhưng
không được) chỉ thấy trắng toát. (Hào 4 như) Cưỡi ngựa trắng mà chạy như bay
(đuổi kịp hào 1) rốt cuộc cưới nhau được vì kẻ gián cách hai bên (hào 3) mà
không phải kẻ cướp (người xấu). (Câu này theo NHL dịch. Còn theo Học Năng:
Trang sức cho nhau ư, làm trắng toát cho nhau ư, ngựa trắng hay ư, chẳng phải kẻ
cướp mà là người cầu hôn). NHL giảng: Hào 4 âm nhu, ứng với hào 1 dương cương,
cả hai đều đắc chính, tình ý hợp nhau, muốn trang sức (làm đẹp) cho nhau, nhưng
bị hào 3 ở giữa ngăn cách, nên không trang sức cho nhau được, chỉ thấy trắng
toát (trắng nghĩa là không có màu, không trang sức). Mặc dầu bị 3 cản trở, 4 vẫn
cố đuổi theo, rốt cuộc 3 vốn cương chính, không phải là xấu, không muốn làm hại
4 và 1, nên cặp này kết hôn được.
Hào 5 âm
Trang sức ở gò, ở vườn. Dùng tấm
lụa nhỏ, mỏng, tuy là keo sẻn đấy, có hối thẹn đấy, nhưng sau tốt. NHL giảng:
Hào 5, âm nhu, đắc trung, làm chủ quẻ Bí. Vì là âm nhu nên có tính tằn tiện, lo
trang sức cái gì hữu dụng như vườn tược thôi, mà lại chỉ dùng tấm lụa nhỏ, mỏng
cho đỡ tốn, cho nên bị chê cười. Nhưng như vậy còn hơn là xa hoa, mà biết trọng
cái gốc là sự chất phác, cho nên cuối cùng vẫn được tốt lành, đem lại hạnh phúc
cho dân. PBC phụ chú: Tên quẻ là Bí, là trang sức, nhưng cả 6 hào, thời không
thấy quý trọng sự trang sức, đến hào 5, lại lấy sự chất phác kiệm ước làm hay,
đó là thâm ý của thánh nhân muốn cứu cái thời Bí. Người ở thời Bí không sợ người
ta không biết trang sức làm đẹp, chỉ sợ người ta làm đẹp quá tay, e cuối cùng
thành ra mất sự thanh trong, sinh tục xấu. Nên Lời hào 5 âm nói rằng Trang sức
gò, vườn, bó lụa mỏng hẹp. Bởi vì, hào 5 đã đến hồi trang sức cuối cùng (cực
bí). Thánh nhân muốn cứu thời, củng cố phong tục, nên phải quy kết bằng cách kiệm,
phác.
Hào 6 dương
Trang sức trắng nguyên, không lỗi
gì. (Lấy sự chất phác làm trọng, như màu trắng, -không màu mè gì- làm trang sức.
Không lỗi) NHL giảng: Hào này là thời cuối cùng của quẻ Bí, trang sức, màu
mè đã cùng cực rồi, mà sự vật đến lúc cực thì sẽ phản lại, nên trở lại sự chất
phác, không có lỗi gì cả. Trong lịch sử văn học, sau những thời "duy mỹ"
quá mức, người ta lại "phục cổ" trở lại lối văn bình dị, tự nhiên thời
trước. Đại ý quẻ Bí này là có văn vẻ, có trang sức mới là văn minh, nhưng thánh
nhân khuyên vẫn nên trọng chất hơn văn, lấy chất làm Thể, lấy văn làm Dụng, và
không nên xa hoa, màu mè quá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét